Hôm nay chúng ta sẽ nghiên cứu về vấn đề “Điều gì sẽ xảy ra khi Cơ Đốc nhân phạm tội?” Câu Kinh Thánh I Giăng 1:8-9 chép rằng, [8] Nếu chúng ta nói mình không có tội thì chúng ta tự lừa dối bản thân, và chân lý không ở trong chúng ta. [9] Còn nếu chúng ta xưng tội mình thì Ngài là thành tín, công chính sẽ tha tội cho chúng ta và tẩy sạch chúng ta khỏi mọi điều bất chính.
Dù là người tin Chúa, thì vẫn có lúc nào đấy chúng ta sẽ phạm tội. Nhưng điều làm chúng ta khác biệt với con người cũ là hiện tại chúng ta có một bản chất mới. Chúng ta cảm thấy đau buồn khi mình phạm tội. Chúng ta không muốn phạm tội và muốn sống một đời sống công chính. Nhưng thực sự, điều gì sẽ xảy ra khi chúng ta phạm tội? Liệu chúng ta có cần phải được cứu lại không? Kinh Thánh nói gì về điều này? Nếu như chúng ta cần phải được cứu lại, chúng ta thực sự không có một sự bảo đảm nào và chúng ta còn khổ hơn thế gian. Ít ra, thế gian không bị dằn vặt bởi một lương tâm tội lỗi. Là người tin Chúa, tội lỗi không nên trở thành tâm điểm của sự chú ý của chúng ta nữa. Hê-bơ-rơ 10:14 chép rằng, Vì nhờ một sinh tế duy nhất, Ngài làm cho những người được thánh hóa trở nên toàn hảo mãi mãi. Nói một cách khác, thay vì tập trung vào tội lỗi, chúng ta nên tập trung vào nhận biết Chúa.
Rô-ma 4:2 chép rằng, Nếu Áp-ra-ham đã được xưng công chính (được tuyên bố là công bình) bởi việc làm thì ông có lý do để khoe mình, nhưng trước mặt Đức Chúa Trời thì không phải vậy. Nếu sự cứu rỗi dựa trên công đức của chúng ta, những việc chúng ta làm, thì chúng ta có thể khoe khoang. Chúng ta có thể nói với Chúa rằng, “Thưa Chúa, con rất cám ơn Ngài vì những gì Ngài đã làm trên thập tự giá, nhưng xin hãy đừng quên những điều tốt mà con đã làm!” Và sau này trên thiên đàng, chúng ta có thể vừa khen ngợi Chúa Jêsus, và đồng thời vừa khen bản thân. Không! Chúa đã thiết kế sự cứu rỗi theo cách mà sẽ không có sự kiêu hãnh hay vinh quang nào thuộc về phần con người cả. Vinh quang duy nhất và tự hào sẽ thuộc về Chúa Jêsus Christ (Rô-ma 3:27). Món quà của sự sống đời đời thực sự là một món quà và chúng ta không thể tự kiếm được (Rô-ma 6:23).
Rô-ma 4:2 chép rằng, Nếu Áp-ra-ham đã được xưng công chính bởi việc làm thì ông có lý do để khoe mình, nhưng trước mặt Đức Chúa Trời thì không phải vậy. Kinh Thánh nói một người được cứu bằng cách nào? Bằng màn trình diễn của chính mình? Bởi việc làm của mình? Bằng những việc anh ta làm? Áp-ra-ham được kể là công chính, hay được tuyên bố công chính như thế nào? Có phải thông qua những việc ông đã làm hay đã không làm, hay chỉ đơn giản là ông tin, tin cậy và nương dựa vào Chúa thông qua đức tin? Kinh Thánh nói trong Rô-ma 4:3 chép rằng, Áp-ra-ham tin Đức Chúa Trời, và nhờ đó ông được kể là công chính.
Vậy điều gì sẽ bảo vệ tôi khỏi sự chết trong tội lỗi khi tôi phạm tội? Đó là Chúa Jêsus đã mang tất cả tội lỗi của tôi trên thập tự giá, và nhờ đức tin nơi Ngài (không phải bởi công đức của riêng tôi), tôi được xưng công chính (được tính là công chính trước Đức Chúa Trời).
Rô-ma 4:6-8 [6] Vì vậy, khi đề cập về phước hạnh của người được Đức Chúa Trời nhìn nhận là công chính không bởi việc làm, Đa-vít nói: [7] “Phước cho người nào lỗi lầm được thứ tha, Tội lỗi được khỏa lấp! [8] Phước cho người mà Chúa không kể là có tội!”
Câu Kinh Thánh không nói Ngài không tha, hoặc thỉnh thoảng thì Ngài sẽ tha, hoặc thỉnh thoảng Ngài sẽ không tha. Kinh Thánh nói “Phước cho người mà Chúa không kể là có tội!” Trong tiếng Hy Lạp, câu này được gọi là phủ định nhấn mạnh. Điều đó có nghĩa là Ngài sẽ không bao giờ, không bao giờ đếm tội của chúng ta nữa. Đây là tin tốt lành của Giao ước mới. Hê-bơ-rơ 10:16 chép rằng, Chúa phán: Nầy là giao ước Ta sẽ lập với họ: Sau những ngày đó,Ta sẽ đặt luật pháp Ta trong lòng họ, Và ghi tạc vào trí họ. Và phần thứ hai của giao ước đó là câu 17 Ngài lại phán: Ta sẽ chẳng còn nhớ đến tội lỗi và việc ác của họ nữa.
Tóm lại, điều gì sẽ bảo đảm sự công chính trước Chúa cho chúng ta kể cả khi chúng ta phạm tội và chưa có thời gian xưng tội? Đó là đức tin vào Chúa Jêsus Christ. Danh của Ngài là Jêsus, và Ngài cứu con người ra khỏi tội (Ma-thi-ơ 1:21).